Lẩn trốn "chuyện ấy" với chồng vì "cô bé" có mùi khó chịu

Giờ đây cứ mỗi khi chồng “gợi ý” tôi lại lẩn trốn chỉ vì “cô bé” có mùi khó chịu.

Tôi lấy chồng 7 năm nay và đã có một bé trai lên 6, vợ chồng tôi rất hợp nhau từ ăn uống, bàn tính công việc đến cả chuyện chăn gối. Mỗi khi làm “chuyện ấy” tôi luôn cảm thấy hài lòng.

Chồng tôi là bộ đội, anh thường xuyên đi công tác xa nhà, bởi vậy mỗi lần anh được về nhà là mỗi lần chúng tôi vỡ òa bao nhung nhớ, bao kìm nén. Có ai đó phải xa nhau lâu, phải “nhịn đói” dài ngày mới hiểu được cảm giác của chúng tôi.

Nhưng dạo gần đây, chồng tôi thay đổi, trong những lần ân ái chồng tôi không còn khao khát như trước, không còn âu yếm tôi thật nhiều và không còn hôn “cô bé”. Đó là sự nhạy cảm của một người phụ nữ khi nhận ra người đàn ông của mình có sự thay đổi. Tôi bắt đầu nghi ngờ việc chồng mình có nhân tình bên ngoài, bởi vì chỉ khi có nhân tình bên ngoài thì chồng mới trở lên hờ hững như vậy với vợ. Thử nghĩ mà xem, chồng tôi thường xuyên đi công tác xa nhà có đầy điều kiện để ăn chả, ăn nem… Càng nghĩ tôi càng hằn học, ghen tuông, tôi quyết phải “bắt tận tay, day tận mặt” kẻ phản bội.

lan-tron-chuyen-ay-voi-chong-vi-co-be-co-mui-kho-chiu-1

Tôi lên kế hoạch theo dõi chồng, bằng cách thường xuyên kiểm soát giờ giấc và công việc của anh. Rồi nhiều lần tôi bất ngờ bắt xe lên tận đơn vị của chồng mà không cho anh biết. Có lần tôi lên đó ở lì cả tuần để theo dõi anh, nhưng không thu được kết quả gì chồng tôi vẫn hàng ngày đi tuần, chào cột mốc, rồi lại về đơn vị tập luyện chiến đấu, tập thể dục thể thao… Tôi bắt đầu mệt mỏi, hậm hực, rõ ràng chồng tôi không còn “yêu” tôi như trước, rõ ràng chồng tôi đã thay đổi. Vậy mà anh che giấu quá tài, hay là anh biết tôi “theo dõi” anh nên anh cố tình lừa dối tôi. Bao nhiêu câu hỏi đặt ra khiến tôi đứng ngồi không yên, rồi tự tưởng tượng ra viễn cảnh chia tay rồi khóc nấc lên nghẹn ngào. Cứ thế tôi tự hờn, tự giận rồi tự trách móc chồng, tự đau đớn với những “vở kịch” diễn ra trong đầu tôi.

Hình như tôi “đóng kịch” không khéo nên chồng tôi nhận ra sự thay đổi của tôi. Anh hỏi tôi “em dạo này làm sao mà lạ lắm!”. Ban đầu tôi còn cố giữ bình tĩnh, kìm cho nước mắt không rơi, tôi bảo rằng “em có gì lạ đâu, lạ là ở anh thôi!”. Chồng tôi bắt đầu nhìn tôi khó hiểu “Anh lạ gì chứ? Anh vẫn thế mà?”. Lúc này tôi không kìm nén được đã khóc nấc lên nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói “Anh có nhân tình, anh không còn yêu em nữa”. Chồng tôi cười to, ngơ ngác “Anh có nhân tình? ai bảo em thế? em tưởng tượng nhiều quá rồi?”. Tôi gắt lên “Anh còn giả vờ, giờ đây về với em anh có còn âu yếm em đâu, có còn khao khát em đâu, có hôn em đâu”. Chồng tôi bỗng tỏ ra luống cuống, tôi lại càng chắc mẩm tôi đã đúng, anh đang có nhân tình ở ngoài, tôi càng khóc to hơn.

lan-tron-chuyen-ay-voi-chong-vi-co-be-co-mui-kho-chiu-2

Thấy tôi xúc động mất bình tĩnh, chồng tôi im lặng rồi ấp úng mãi mới nói được lý do là vì “cô bé” của tôi có mùi nên anh… Tôi giật mình chột dạ, đúng là lâu lắm rồi tôi cũng không chú ý chăm sóc bản thân, “có sao dùng vậy” mà chẳng bao giờ chịu chăm sóc, “bảo dưỡng” cả. Sau khi nghe lý do chồng đưa ra, tôi xấu hổ quá đúng là tôi cũng thấy “cô bé” có mùi, nhưng tính tôi đoảng tôi chẳng suy nghĩ gì, cũng không ngờ điều đó lại ảnh hưởng lớn như vậy đến chuyện “chăn gối”, mà lại còn khiến tôi hiểu lầm chồng.

Từ hôm ấy tôi lẩn trốn chồng chỉ vì “cô bé” có mùi hôi, tôi cũng đã tích cực vệ sinh, nhưng cảm giác mặc cảm vẫn còn nguyên vẹn. Nếu có làm “chuyện ấy” với chồng tôi cũng ngượng ngùng lắm, mỗi lần anh hôn là tôi lại đẩy ra sợ hãi. Bởi cứ nghĩ đến “mùi” nên tôi chẳng còn tâm trí mà tập trung vào chuyện “yêu”.